Con ngöôøi khoâng theå baát hieáu cha meï
Khoâng theå nghòch Thaày phaûn ñaïo
CHÚNG TÔI CHỈ BIẾT CẢM KÍCH ÂN
ĐỨC CỦA TỔ TÔNG, TAM BẢO GIA TRÌ
NÊN VIỆC LÀM ĐÃ THÀNH CÔNG
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
Người có đức hạnh đến siêu độ ta vãng sanh, đời này không có học Phật, trong đời quá khứ từng học, có nền tảng sâu dày, vì vậy nó dẫn dắt chủng tử trong A lại da sanh trưởng.
Nếu trong A lại da không có chủng tử, sao biết là không có chủng tử?
Ý niệm cầu may, ý niệm trông ngóng, điều này chứng minh ta vốn không có thiện căn, căn bản không có phước đức. Dù Phật đến cũng không giúp được, cho nên Phật không đến. Không phải Phật không giúp ta, mà Ngài đến cũng vô dụng, ta nghiệp chướng quá sâu nặng.
Nghiệp chướng ta chưa tiêu trừ, Phật đến sao được?
Đạo lý này rất thâm sâu, chúng ta nhìn thấy có thể sanh khởi tín tâm, nhưng không thể học tập, nếu học tập là sai. Chúng ta không biết tình hình trong quá khứ của người này, Phật Bồ Tát biết, nhiều đời trong vô lượng kiếp làm những gì. Đời này gặp duyên không tốt, nhưng đời trước nền tảng sâu dày.
Như trước đây chúng tôi làm thí nghiệm tại Thang Trì, Tiểu Trấn Thang Trì. Chúng tôi dùng Đệ Tử Quy để dạy, tiểu trấn này nam nữ già trẻ các ngành các nghề đều cùng nhau học, chưa đến bốn tháng thì thành công.
Đây là gì?
Nhân dân nơi tiểu trấn này có thiện căn sâu dày, nơi đó trước đây là giáo khu của phái Đồng Thành. Cơ sở sâu dày của mấy trăm năm, bây giờ đã đánh mất một trăm năm nay. Không sao, có thể dẫn dắt nó ra. Thay một địa điểm khác ba năm chưa chắc thành tựu. Quê hương tôi tôi hiểu rõ.
Mười tuổi tôi rời xa quê hương, còn nhớ mọi chuyện rất rõ ràng. Chúng tôi ở vùng nông thôn, ở vùng quê, người nông thôn học truyền thống văn hóa, không phải đọc. Người lớn làm gương cho trẻ con noi theo, thâm căn cố đế. Nông thôn không có trường học, không được đến trường, có tư thục.
Dân cư đều hiểu ngũ luân, ngũ thường, tứ duy, bát đức. Tuy không làm được, cũng rất kém, nhưng bên ngoài luôn tỏ vẻ hiểu biết, sợ mất mặt. Miệng vẫn nói đến giáo huấn Thánh Hiền, tranh dành đoạt lợi chỉ làm trong âm thầm, không dám để cho người ngoài biết, chúng ta có thể lý giải được điều này.
Trải qua sáu bảy mươi năm nay, nền tảng vẫn còn, nhưng ba bốn tháng bản tánh thiện lương của con người được thức tỉnh, điều này vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.
Chúng tôi chỉ biết cảm kích đức của Tổ Tông, Tam Bảo gia trì nên việc làm đã thành công. Nếu bây giờ để tôi làm lại, làm nơi khác, tôi không chắc chắn lắm.
***